Chàng Nhân Mã gan dạ, dũng cảm hơn bất cứ ai khác, gần như không sợ bất cứ thứ gì. Chàng sẽ cố gắng đem đến cho nàng nào là hồng ngọc đá quý, dù đó là những viên đá quý thật từ cửa hàng Tiffany hay những viên kết tinh còn quý giá hơn vạn lần từ chính lòng trung
Hôm nay mình xin chia sẻ với các bạn cách làm một robot tự cân bằng trên hai bánh xe bằng Arduino từ xe đồ chơi bị hỏng của thằng nhóc ở nhà. Tất nhiên, hai động cơ và hai bánh xe chưa bị hỏng nhé. . Để robot tự cân bằng trên hai bánh xe thì chuyển động của nó tương
Nhìn bề ngoài thì to con hung tợn đấy, nhưng thực chất bên trong những chú cún này lại chứa lá "gan chuột nhắt". Úi giới, làm em "hốt cả hền" à. Cái gì thế này, sao lại mang "gấu" về đây chứ. Lần sau nhớ "lượng sức mình" nhé nhóc. Ối giời ơi, tránh ra cho tôi chạy xem
B1: Tải về và cài đặt ứng dụng 1.1.1.1 VPN trên thiết bị của bạn (hiện đã có cho cả Android, iOS và PC) B2: Tìm và copy ID cá nhân trong ứng dụng: Mở 1.1.1.1 vpn > nhấn vào biểu tượng ba dấu gạch ngang ở góc trên bên phải > chọn mục Advanced > Diagnostics. Tại đây, bạn tìm
Không Thèm Yêu Sếp. Diệp Phỉ Nhiên. [Nguyên Phương] Chương 4. Lục Tuân là kẻ diêm dúa biến thái. Lục Tuân nói xong thì tiện tay lau đi vết máu bên khóe miệng, rồi liếc mắt nhìn Tiền Duy một cái, mặt tinh bơ cầm chậu cây xương rồng cảnh đi thẳng. Cơn phong ba rốt cục
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s.
Tôi tên là Tạ Tiểu Mai, lý do tôi có cái tên này vì cha tôi rất thích hoa mai, ông vốn có một bộ sưu tập cây kiểng nổi tiếng với hàng chục chậu mai nhiều kiểu dáng khác nhau. Bình thường, những người thích hoa thường có tâm hồn thi sĩ mà thường có tâm hồn thi sĩ thì thích ngâm thơ mà thích ngâm thơ thì có cái tật... nghiện rượu. Cha tôi xét về một khía cạnh đó là một... con sâu rượu lâu năm sắp hoá bướm. Cạnh mấy chục chậu mai là hàng ngàn cái chai sặc mùi cồn. Có lẽ rượu đã làm cho cha tôi mất tỉnh táo để chọn một cái nghề đàng hoàng chọn một cái nghề trăm người mới có một đó là cái nghề... làm thầy đồ viết câu đối tết trong khi chữ ông là quạ bay giun người thắc mắc là tại sao cha tôi vẫn bám trụ được tới ngày hôm nay, nhờ đứa con gái này đâylâu lâu phải kể công một chút, nó đã thay bà vợ quá cố của ông ta quán xuyến mọi thứ trong nhà bằng cách bù đầu kiếm học bổng, sau buổi học là đi phục vụ quán phở, tối đến là cắn răng đi làm gia sư cho mấy thằng công tử hách dịch thấy phát ghét. Làm đầu tắt mặt tối mới đủ sức trả tiền lời từ món nợ mà cha tôi vay từ một nhà băng nổi tiếng cho vay nhiều nhưng có lãi suất cao mỗi tháng. Còn món tiền chính thì càng lúc càng tăng lên. Thật đau cái đầu. Hên là tôi được miễn học phí chứ không với cái trường tôi học thì cũng sớm tự tử để thoát nạn Số nợ của cha cô bây giờ lên đến Hả? - Cái loa phóng thanh gắn trên miệng tôi làm mọi người trong ngân hàng giật cả mình. - Xin lỗi. Anh không nhầm đấy chứ? Tháng trước mới chỉ có mà giờ lên đến Cô tưởng là tôi muốn đùa lắm hả? Đã mấy năm hai người không trả nợ cho ngân hàng ạ! Thảo nào mấy ngày nay chai trong nhà tôi càng ngày càng nhiều. Cha ơi là cha, thương con một chút không được sao. Hai hàng nước mắt chực tuôn Thôi cô nương. Tiền trong đây toàn là giấy không đấy. Tôi biết cô cực khổ trả tiền nợ cho cha nhưng không trách chúng tôi Hiểu. - Tôi gật đầu, lững thững cầm tờ giấy nợ đi ra ngoài ngân trêu người ngay, sao nỡ lòng nào để thân liễu yếu đào tơ như tôi gánh cả một khoảng nợ khổng lồ khi mới chỉ còn đơm nụ chứ. có dạy 10 ca trong một ngày cũng không đủ sức để trả món nợ khổng lồ như vậy. Trời ơi, trời Trời ơi! - Tôi trút hết bầu tâm sự vào tiếng hét. - Cha hỡi cha cha nỡ lòng nào để cho đứa con gái này phải lặn lội sớm nắng chiều mưa sáng sớm đi dọn đường, trưa bưng phở tối làm gia sư tàn tạ thế Có cái gì đó ướt ướt ở đầu gối. Tôi nhìn xuống. Hỡi thánh hỡi thần hỡi thiên hỡi địa... Cái quần yêu quý của tôi dính một bệt kem ngay đầu gối. Sao ngày hôm nay xui xẻo ập tới cùng một lúc, thà từ từ để tôi còn thở Cái quần yêu quý của tôi. - Tôi rống lên hãi hùng, mọi người xung quanh ai cũng khiếp vía. - Đứa nào xấc xược. Sao thần May Mắn không thương tôi, đoái hoài tới tôi thế này?Tôi quay qua quay lại, kiếm đứa nào cầm kem là xử ngay lập tức. Kia rồi, một thằng nhóc đang nhìn tôi như sinh vật lạ, trên tay cầm cái bánh kem còn một tí kem, màu và mùi hoàn toàn trùng với cái thứ làm hỏng quần tôi. Tôi lập tức tóm lấy hung Thằng nhóc kia, mắt mũi để đâu vậy hả? Dơ quần ta rồi thấy thằng này, nó bình chân như vại, thản nhiên liếm kem dính trên mép. Tôi phát điên lên Thằng nhóc kia!- Bà chị cần gì? - Nó dễ dàng gỡ tay tôi ra, nhảy ra Đền cái quần cho ta. Mi có biết là ta phải nhịn ăn sáng hai tuần để mua nó không. Mi nỡ lòng Đền là được chứ gì? Bao nhiêu?- Không có tiền. - Nó đáp gọn hét lớn- Về kêu cha mẹ đem tiền tới Được, nhà bà chị ở đâu?- 35 đường Đinh Tiên Được, 10 phút sẽ có cái quần mới. Hứa danh dự đấy!Lúc đó tôi đã hả giận, cũng không muốn làm khó dễ nó làm gì, liền nói- Đi đi. Mệt quá!Không cần biết nó có đi hay không, tôi thẳng bước đi đến chỗ quán phở làm thêm. Một ngày xui xẻo.[
Sau một tuần căng thẳng, nhờ sự chỉ dạy tận tình cùng phương pháp vừa đấm vừa xoa trong giờ học nó ký đầu, la lối đủ điều còn sau giờ học thì nó dẫn đi chơi công viên của thằng nhóc, chồng gia phả và gia pháp cũng được nhồi vào đầu tôi một cách êm thắm. Ngày tôi thuộc trang cuối cùng -Tốt, cô thuộc hết rồi đấy. – Nó đặt cây roi xuống, mỉm cười hài ơn trời phật ! – Tôi chắp tay khấn liếc qua chồng sách tôi thuộc trong một tuần vừa rồi, lẩm bẩm cái gì đó. Trầm ngâm một lúc, nó nói -Vậy là mai có thể đi gặp cha tôi được vậy sao ?-Càng sớm càng tốt. – Nó bấm đốt tay tính ngày tháng. – Vừa kịp, nếu để qua tuần sau có dẫn cô tới thì cha tôi cũng không thể xem mặt trạng của tôi và nó bây giờ trái ngược nhau. Tôi thì rất mừng, mong ngày xem mắt tới nhanh nhanh để thoát khỏi cái cảnh đày đoạ bằng sách vở thế này và có thể thoát khỏi cái nhà này. Nó thì khác, nó không mong ngày này đến sớm như thế. Bởi vì một khi đã thấy mặt con dâu tương lai, cha nó sẽ yên lòng nhắm mắt xuôi tay, sở dĩ ông còn cố gắng sống là để chờ tới ngày mai đi xem mắt thì phải ăn nói cho lễ phép nghe chưa ? – Nó thở tâm, tôi sẽ cố gắng hết ơn !Không khí thật khó chịu. Mọi hôm học xong là nó bật dậy, kéo tôi đi dạo biệt thự hay chơi công viên, tệ lắm cũng đi ăn kem. Giờ lại ngồi suy nó dẫn đi chơi quá nhưng làm vậy khác nào cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, không nên. Thôi thì nhường chỗ yên tĩnh cho nó đành đẩy ghế, bước ra một vòng quanh biệt thự, tự nhiên tôi thiếu thiếu cái gì đấy. Nó cứ bứt rứt, khó chịu. Kỳ cục quá, đó là cái gì mà tôi không biết nhỉ. Cái gì, cái gì ?-Tiểu Mai phải không ?-Phu nhân ! – Tôi vội cúi mình nhân ? – Phu nhân khẽ nhíu mình lỡ miệng, tôi vội chỉnh xin lỗi. Chào mẹ !-Thế mới được chứ !Đúng là mẹ nào con nấy. Lúc nào cũng muốn làm cao với cấp dưới dù có thấp hơn người đó cả chục tuổi. Không biết bà này có điểm nào khiến cho cha thằng nhóc ấy yêu mà cưới được Thiên đâu mà để con đi một mình thế này ?-Dạ "chồng con" còn ở trong phòng đọc sách. – Dù biết nói vậy sẽ phải giành nhà Willyam Cường với nó tối nay nhưng tôi vẫn phải à ? – Phu nhân nhìn khung cửa phòng sách, nơi thằng nhóc đang ngồi suy tư trong đó. – Hôm qua nó nói rằng với khả năng của con thì ngày mai sẽ giới thiệu với cậu à không, "chồng con" cũng nói vậy đấy !-Anh ấy thật bạc phước. Nếu ta hiểu được tình cảm của mình thì đâu có... – Phu nhân tự nhiên thở kỳ cục, chuyện tình cảm vợ chồng có liên quan đến chuyện bệnh tình con cũng ngạc nhiên. Nhà này có truyền thống cưới vợ cho con trai từ rất sớm. Nhưng cũng có truyền thống khi người đứng đầu qua đời thì người thừa kế dù có nhỏ tuổi cỡ nào cũng phải lên thay. Cha anh ấy lập gia đình hơi muộn nên qua đời khi anh ấy vừa tròn 10 là một truyền thống nữa sao ? Cha con giống nhau, đều mồ côi cha năm 10 tuổi ấy, mọi người ai cũng xôn xao tìm vợ cho người thừa kế mới. Phải khó khăn lắm anh ấy mới từ chối được những đám sắp đặt và được gia đình đồng ý cho tự chọn vợ. Trong một cuộc gặp gỡ tại một vườn hoa trong công viên, ta đã được chọn làm dâu trưởng dòng họ hoàn cảnh khá giống tôi dù thơ mộng hơn chút xíu, tôi bèn ướm hỏi -Lúc ấy mẹ bao nhiêu tuổi ?-Lúc ấy ta được 5 tuổi. Anh ấy hơn ta 5 dù là nam hơn nữ còn trường hợp tôi là nữ hơn nam nhưng cái số cách nhau sao mà giống nhau thế nhỉ ? Có thể thằng nhóc này chọn vợ cho giống cha mẹ hồi sống chung, anh ấy luôn lo lắng, chăm sóc cho ta. Nhưng vì cái tuổi tác cách nhau quá nên ta cứ nghĩ tình cảm ta dành cho cha Thiên và tình cảm anh ấy dành cho ta đơn thuần chỉ là tình anh em nên đã nghĩ người mình thích nhất là một thành viên ngang tuổi ta trong dòng họ. Lúc ấy anh ấy bị bệnh nhưng giấu ta, ta không biết nên đã dập mất đi hy vọng sống cuối cùng. Mãi khi bệnh anh ấy nặng, ta mới biết đó không chỉ là tình cảm anh em. Nhưng lại muộn mất, ta chỉ có thể chia sẻ với anh ấy trong những năm cuối cùng trứơc khi nhập rất ân hận. Nếu lúc đó ta nhận ra tình cảm của mình thì ta đã có lẽ... - Một giọt lệ ở đâu tuôn ra trên gò má của phu nhân. – Dù anh ấy luôn mỉm cười sẽ tha thứ cho ta thì ta cũng không thể tha thứ cho mình. Nếu lúc đó ta không nghĩ đến khoảng cách tuổi tác thì đã không có chuyện dù sao...Tôi không thể thốt nên lời. Có cái gì đó chặn đứng lời nói của rồi, cái cổ nãy giờ chưa có giọt nước nào. Hèn chi nãy giờ đi dạo cứ thấy thiếu thiếu, là thiếu ly nước chanh thằng nhóc hay đưa cho tôi uống sau mỗi buổi học-Con sao vậy ?-Con... – Tôi lúng rồi ! – Một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay giật mình. Thằng nhóc đang đứng đằng đâu không nói với tôi một tiếng ? Làm tìm muốn chết ! – Nó thở hồng tưởng đang suy tư nên mới ra ngoài tư cái quái gì ! Tôi đang suy nghĩ sẽ đưa cô đi đâu chơi, quay lại thì cái ghế trống trơn. – Nó hét bị nó giữ chặt, không thể bịt tai được, tôi đành cắn răng chịu đựng trận sấm sét nhân tạo đi con ! Mai có làm gì sai đâu mà. - Giờ tôi mới thấy bà là vị cứu tinh của đời Mắt mẹ ... – Nó nhìn mẹ nó đăm đăm. – Đã bảo với mẹ là phấn hoa dễ làm chảy nước mắt lắm mà cứ ra đây. – Nó chống nạnh, rầy mẹ nó như là ngang nhân không nói gì, chỉ mỉm lườm qua cho cô là đứng với mẹ tôi đó, cô mà đứng với đứa khác trong dòng như tên Nguyên Long là không xong đâu đấy nhé !-Vâng !-Đi ! – Nó kéo tôi một đến, phải lánh một thời gian để nhóc nguôi giận tôi mới dám vén chăn vào ngủ lạ gì đâu, tôi với nó ngủ chung giường từ hồi nào. Nghĩ là đã thích hợp, tôi bước vào phòng ngủ. Thôi rồi, nó còn quay mặt vô vách. Chuồn cho chắc lại, cô đi đâu ?Đành liều một vén chăn, leo lên giường. Khẽ khàng hỏi -Còn giận à ?-Biết còn hỏi. Cô thừa nước bọt quá nhỉ. – Nó đá cái gối ôm về phía lỗi mà. Nhưng nếu là Nguyên Long thì tôi cũng đâu dám đứng lại trò chuyện lâu cha tôi đã dặn... – Nói đến đó tự nhiên nó im ?-Không có. Ngủ đi !-Không dám. – Tôi rụt vậy ? – Nó khí nặng thế, ngủ sao nổi. Cậu nguôi giận tôi mới dám lặng người một chút rồi cũng thở dài, quay mặt ra. Ơn trời, nó chịu làm hoà cho đó. Ngủ đi !-Cảm ơn ! – Tôi sung sướng kéo chăn đắp lên đã kể cho cô nghe rồi à ? đã bảo cô giống bà ấy lắm mà, giống bà ấy trước khi cha tôi nhập viện cơ. Rất đáng yêu. Cho nên cha tôi mới yêu chứ. Và tôi mới chọn trời, tôi cứ tưởng nó nói tôi giống phu nhân ở cái chỗ ba hồi say ba hồi tỉnh chứ. Hoá ra nó còn có lương tâm một tôi cũng rất sợ cô giống mẹ tôi. – Nó vậy ?-Bà ấy có một điểm cha tôi rất sợ. Tôi rất sợ cô giống điểm lẽ đó là...-Đừng giống mẹ tôi nhé ! – Nó nhìn tôi với ánh khẩn nắm lấy tay nó, mỉm Tôi hứa ! Nhưng tại sao...-Tốt quá ! – Nó mỉm cười. Từ từ khép mắt lạiTrời đất ! Nó ngủ mất rồi, tới cái lúc tôi thắc mắc muốn hỏi là nó ngủ ngon lành. Cái thằng nhóc đáng ghét. Như đã nói chương này là zen bù nhé còn 1 chương nữa cho ngày hnay nè vote vote nhìu nhìu đi ạ
Tết qua rất nhanh, in dấu những kỷ niệm thật đẹp. Nhất là đêm giao thừa. Sau đêm đó tôi và thằng nhóc lại nói chuyện với nhau như trước, thậm chí là nhiều hơn trước nhiều. Hơi tiếc là lúc đó tôi không thể trả lời được nhưng thế cũng tốt lắm rồi vì không phải khó xử kể của Vân-Là thằng Hải chắc rồi ! – Tên trưởng CLB Tri thức chỉ vào tên lính mới tội là anh Dũng, ảnh đeo đuổi Mai dữ lắm. - Hải suy ! Cho ý kiến đi !Tôi nói -Đây biết đối tượng của Xích Thố đám con trai nháo nhào lên. Đứa nào cũng lao đến chỗ tôi với hai con mắt sáng rực tựa đèn pha. Tụi nó nhao nhao hỏi -Ai ? Ai ? Là tớ hả ? Là đây hả ?Cứ như là mấy cái loa làng đấm vào tai tôi. Tôi hét lên -Ngồi yên đây nói cho nghe !Tụi nó lật đật chạy về chỗ ngồi, yên lặng. Cái thứ dại gái, nghe tới vấn đề đó là im liền. Im lặng hết rồi, tôi nghe biết bao nhiêu con tim đập rộn ràng, hoà chung một nhịp. Tội nghiệp, tụi nó kỳ vọng lắm. Không biết tôi có nên nói không nhỉ ? Không nói thì bạn khổ, nói thì hại biết bao nhiêu người phải lâm vào hố sâu tuyệt vọng, nhục nhã. Đường đường là đấng trượng phu 16 tuổi đầu mà lại thua một thằng nhóc 10 tuổi nói là cái hôm giao thừa ấy, cha tôi có dẫn tôi đến khách sạn của họ Dương để đón giao thừa với đối tác. Và tôi đã chứng kiến một cảnh cực kỳ đặc khứ-Xích thố ! - Tôi gọi với theo nhỏ. – Xích thố !Nhìn kỹ mới nhận ra đó, không bao giờ tôi thấy nhỏ trong tà áo thố !Cái con nhỏ này, gọi rát cả cổ mà cũng không nghe. Nó làm cái gì vậy nhỉ ? Theo thử xem. Tôi chạy theo Xích thố lên sân thượng. Trời ạ, chạy chi mà nhanh thế, từ cầu thang này lên cầu thang kia mà nó phóng cỡ ba bốn bước là xong, đúng là cao thủ về thể thao. Chạy mất năm phút mới lên tới sân thở không ra hơi. Xây cao ốc làm chi vầy trời ? May quá, có gió biển. Ác lắm đấy Xích Thố. Ta sẽ giết mi, hỡi cái con nhỏ đang mặc áo dài màu hồng phấn đứng trước mặt ta kia !-Cô rất mạnh mẽ, mẹ tôi cũng không có cái tính đó đâu. - Ủa, giọng của nhóc sao ? Nhưng có nhiều chuyện tôi không mạnh mẽ đâu...Hai người này, đang nói chuyện gì vậy nhỉ ? Coi bộ nghiêm trọng lắm. Phải tìm hiểu mới được. Tôi định kêu lên. Nhưng gió biển đã cho tôi nghe một lời nói bật ra từ miệng nhóc Thiên làm tôi phải khựng yêu tại-Bình thường ai nói vậy mặt nhỏ vẫn lạnh như tiền có nói dịu dàng cũng chỉ là an ủi cái tên bị đá, vậy mà thằng nhóc vừa nói thôi mặt nhỏ lại nóng lên, đỏ như trái cà chua chín. Nhỏ này ít khi để lộ cảm xúc trước mặt người khác lắm, nhỏ đỏ mặt một cách công khai thế thì nhỏ thật lòng chứ không phải chơi hả Vân ? – Tên Hải sao đây nhỉ ? Nói là thằng nhóc mấy người gặp thì bảo đảm là cái cửa sổ của nhà nó phải thay kính hằng ngày. Nói là một người trong trường thì chắc chắn sẽ loạn cả trường lên, kể cả thầy giáo cũng không tha. Nói cách này là hay nhất !-Đây không nhớ mặt nhưng không thấy tên đó trong trường ai ?-Sweet Ice Queen của mấy người cấm đây đó im lặng một chút rồi đồng loạt nói -Vào trường phải hỏi Sweet Ice Queen cho ra lẽ mới được ! Vân làm chứng nhé !Hả ? Chết rồi !-***-Lời kể của Tiểu Mai-Tôi đi học đây ! – Tôi vẫy tay chào đường cẩn thận ! – Nó mỉm mười ngày không đến trường, tôi nhớ cái phòng tập đầy tiếng cười của các thành viên CLB Karate và lớp quá. Ước gì vừa đến cổng là gặp ngay mấy khuôn mặt thân thương ấy Ice Queen !-Mọi người...Tôi định nở một nụ cười nhưng cái cảnh đằng sau làm nụ cười tắt hẳn. Eo ơi, một đám con trai đang tiến về phía cổng, cụ thể hơn là tiến về phía tôi với tinh thần quyết tử. Tôi lạnh cả da gà. Kỳ vậy ? Lần này khác hẳn mấy lần khác, tôi có cảm giác sát khí mạnh hơn gấp ngàn lần. Nhắm không địch nổi, tôi vội vàng phi thân từ các cành cây, vượt tường chạy vào lời chúng tôi đi !Hả ? Trời ơi ! Phục binh ở đâu mà lắm thế này ? Không phải phục binh, kiểu này giống như một tập đoàn đứng lên biểu tình. Đám con trai đứng đầy sân, mái nhà, ban công, sân thượng, ngọn cây, thậm chí là nền nhà của nhà vệ sinh để hô hào, biểu tình. Chuyện gì kỳ vậy ? Không thể trốn được. Tôi đành dùng kế sách của tư bản Mỹ, đứng trên cành cây, hoà hoãn -Có gì thương lượng, đừng gấp gáp !-Trả lời chúng tôi đi !-Mà trả lời chuyện gì mới được ?Đây là lần đầu tiên tôi thấy cả ngàn đứa con trai trường tôi trăm người như một, vạn người như một. Chắc có chuyện gì cực kỳ quan trọng lắm đâu còn có đó. Có gì thì từ từ. – Tôi cố gắng trấn tĩnh tụi Dũng bồ cũ của nhỏ Trân bước ra làm đại diện cho toàn thể đám con trai trong trường, nói thật to, vọng lên đến cái cây tôi đang trú ngụ -Sweet Ice Queen, trước tới giờ chúng tôi lúc nào cũng trao cho bạn một tấm lòng chân thành, không một chút giả dối tôi lạnh cả da gà. Dù có bị chê nhưng vẫn một lòng chờ đợi bạn thay đổi suy nghĩ. Vậy tại sao bạn lại chọn một người khác trường chứ ?-Hả ? Ai nói ?Đứa nào đặt chuyện với đám này vậy nhỉ ? Tụi nó đẩy nhỏ Vân ra, đồng thanh nói -Vân làm chứng ! Nói đi Vân ! Ý trung nhân của Sweet Ice Queen là ai ?Nhỏ Vân ! Thì ra là cái tiếng "Xích Thố" hồi bữa tôi nghe ở nhà hàng họ Dương là tiếng của nhỏ này. Vậy là... nhỏ đã lên sân thượng và rình thấy tất cả. Và nhỏ đã khai hết cho đám này nghe hết. Con nhỏ kia ! Không có đám con trai kia là tôi đã bay xuống xử nhỏ một trận Vân e dè nhìn tôi trên cây. Bọn kia thấy vậy thì nói -Để bạn Vân bình thường mà gọi vậy tôi chết liền khỏi khó xử, bạn nói đi ! Bọn này thề sẽ chúc hai người trăm năm hạnh rút lui trong hoà bình ? – Tôi đến đó tụi nó im bặt. Biết ngay mà. Đám cứng đầu này bị tôi từ chối tới cỡ năm mươi lần rồi vẫn cố gắng đeo đuổi tới cùng, làm gì có chuyện sẽ rút lui trong hoà bình. Dại gì tôi giám thị kìa ! – Tôi đánh lừa tụi nghe là tụi nó nháo nhào cả lên. Thừa cơ hội, tôi nhảy xuống, tóm lấy Atula, phóng vào bên ! Bồ thấy hết rồi phải không ? – Tôi tấn Atula vào xong ! Hết giấu luôn. Bao nhiêu công sức mấy tháng nay đổ sông đổ bể hết. Tôi thả Atula ra, tựa người vào bức tường gần đó. Atula nhìn có quyết định thật sự không khi chọn nhóc Thiên, bồ có xét kỹ không ?Tôi giật mình. Đúng, tôi rất kén chọn khi chọn bạn đời của mình cho mai sau, chỉ cần một khuyết điểm nhỏ của người ta cũng đủ để tôi từ bỏ. Nhưng với Thiên thì hoàn toàn khác, không hề có sự xét về bất cứ mặt nào, chỉ là sự chọn lựa một cách tự nhiên, đến nỗi khi tôi nhận ra thì đã chọn Thiên rồi. Với những người con trai kia là sự xét, chọn về tài năng, còn với Thiên, đó là sự lựa chọn về trái tim. Tôi chọn Thiên vì tôi muốn san sẻ niềm cô độc mà cậu ấy đang không lầm lẫn tình yêu với tình chị em chứ ? Đừng quên là bồ với nhóc đó cách nhau tới năm tuổi. – Vân nói với nhận ư ?-***-Nhỏ Vân nói cũng đúng. Có thể là tôi ngộ nhận giữa tình yêu với tình chị em chăng ? Tôi không có em trai, tôi không biết tình chị em là như thế sao thế ? - Thằng nhóc huơ tay trước mặt không có gì. – Tôi lắc gì thì nói tôi nghe nhé ! Đừng đã từng giấu tôi đấy thôi. – Tôi cãi lại. - Tại sao tôi phải cho cậu biết chứ ?-Không thích thì thôi, tôi cũng không ép. Tôi không thích ràng buộc người sao cậu có thể phân biệt được chuyện của cậu với nhỏ Trân với chuyện của cậu với tôi nhỉ ? – Tôi hỏi khá ngạc nhiên, đôi mắt nâu mở tròn xoe nhìn thẳng vào tôi. Nó hơi ngượng ngùng một chút rồi cũng nói -Cảm giác thôi. Tôi hiểu giác à ?-Khi ở cạnh chị Trân tôi có cảm giác hoàn toàn khác khi cạnh cô. Tôi thích chị Trân vì chị ấy thông minh, dịu dàng. Nhưng còn cô, tôi không biết là ở điểm nào nữa, dường như là không kể hết được. – Nó mỉm thích tôi ở điểm nào ? – Tôi ngập ngừng mọi người ! – Tôi lững thững xách cặp bước vào !Trời ạ, đã hai ngày rồi mà sát khí vẫn chưa dịu đi chút nào. Cái đám này giận còn dai hơn thằng nhóc nữa. Toàn là con trai mà sao ghê thế ? Con trai coi vậy mà ghen nặng nề hơn là phái nữ nhiều. Tôi đành phải nuốt nước bọt, ngồi xuống cái vị trí là đích đến của ba mươi tia mắt dữ dội, có thể khoan thủng cả kim dai như đỉa. – Tôi lầm bầm trong ngồi cạnh tôi, nghe thấy điều đó. Hắn nói khẽ cho chỉ mình tôi nghe -Lớp trưởng nói là xong đi !-Lớp trưởng lạnh lùng quá ! Hiền một tí có phải hay hơn không ? - Hải trách đâu có no, chả tôi thế đấy. Trong mắt bọn con trai tôi là tảng băng biết nói, tảng băng trong suốt, lấp lánh như kim cương hông nổ nha, chỉ tường thuật lại lời mấy người trong CLB Văn chương thôi. Cái tên Sweet Ice từ sự miêu tả ấy mà ra. Và tôi chấp nhận mang danh hiệu đó để đổi lấy sự im lặng. Tôi xa lánh tất cả bọn con trai một cách gián tiếp, tôi phớt lờ mọi thứ, tôi chứng minh đẳng cấp của mình trong học tập để chúng thấy hổ thẹn mà rút lui. Tôi làm tất cả. Nhưng với Thiên ... thì khác, tôi không xa lánh, thậm chí là muốn được gần gũi, kể cả khi nó bày tỏ tình cảm tôi vẫn muốn ở cạnh nó. Vậy đó có phải là...-***-Em thua rồi ! Sư tỉ đừng đánh Huy, võ sinh nhập môn sau tôi hai tháng, rên rỉ. Có thế chứ. Nhưng cũng hơi thất vọng. Cứ tưởng tên này chịu được tới đòn thứ năm của tôi, phá kỷ lục chứ, mới tới đòn thứ tư đã xin thua rồi. Tôi đưa tay ra, nghiêng đầu nói -Đứng lên nào sư đệ !Tên nhóc lớp 9 đỏ bừng cả mặt. Nhóc run rẩy nắm lấy tay tôi, lấy sức đứng ơn chị !Mặt nhóc đỏ bừng như quả cà chua chín. Chắc do mệt. Tôi lấy chiếc khăn tay luôn mang trong người ra lau mồ hôi trên trán cho lên ! Chắc chắn sẽ có ngày chị bao kem nhóc. – Tôi nháy có đâu ạ ! – Nhóc ấy gãi giờ rồi ! Mọi người về đi ! - Tiếng của người trông sân tập vang liền đi về biệt thự. Vừa đến, đã thấy Thiên đứng ngoài là... tập đến nỗi này ấy hả ?-Tại hăng quá ! – Tôi cười rút chiếc khăn tay ra, vẫy thấp xuống !Tôi liền cúi thấp xuống. Nó dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Thích thật !Thích ? Làm phiền nó mà tôi thích đến thế sao ?Đúng rồi ! Tôi đã nhận ra sự khác nhau giữa tình chị em và "cái đó". Tôi chắc chắn sẽ là một người chị mẫu mực, luôn lo lắng cho em trai nếu có em thật. Tôi đã quan tâm đến các võ sinh mới vào, rất ngại khi làm phiền, tôi muốn quan tâm tới họ. Còn với Thiên, tôi lại muốn nó quan tâm với tôi thật nhiều, thật nhiều, tôi rất ghét nếu nó quan tâm tới người khác. Chỉ khi nào là Thiên tôi mới có suy nghĩ ích kỷ đó. Tôi hiểu rồi ! Đã tới lúc trả ! Thật ra tôi... tôi...Tôi siết chặt tay nó để lấy đủ can cơ ? – Nó ngạc thể nào !Gì vậy nhỉ ? Tôi quay lại. Trời ơi ! Đám đỉa dai nhách ưa bám đuôi tôi bám theo tới đây rồi à ? Lì hơn là tôi tưởng Ice... - Một đám ấp úng tập trước hay sao mà đều nhau đám đó tia qua Thiên những tia sắc bén nhóc...-Hả ? Gì cơ ?-Chạy !Tôi xách nó lên, chạy xuống hầm tránh nạn trước khi một cơn mưa đá chưa được báo ở đài thời tiết xuất hiện Ai rãnh qa nick tui theo dõi cái ik nhìu truyện cực hay lun à hjhj hk phải kiểu nổ nổ nhưng mà tui ns thiệt mòa ai rãnh qa theo dõi nha tui thương nhìu nhìu giờ vote cho tui ik
Reads 77,585Votes 4,613Parts 47Complete, First published Dec 16, 2015Table of contentsChương 1 Đau Khổ Biết Nhường Nào! Nỡ Lòng Bắt Con Trừ NợWed, Dec 16, 2015Thu, Dec 17, 2015Fri, Dec 18, 2015Sat, Dec 19, 2015Mon, Dec 21, 2015Mon, Dec 21, 2015Tue, Dec 22, 2015Wed, Dec 23, 2015Wed, Dec 23, 2015Wed, Dec 23, 2015Fri, Dec 25, 2015Fri, Dec 25, 2015Fri, Dec 25, 2015Fri, Dec 25, 2015Fri, Dec 25, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sat, Dec 26, 2015Sun, Dec 27, 2015Sun, Dec 27, 2015Mon, Dec 28, 2015Mon, Dec 28, 2015Tue, Dec 29, 2015Tue, Dec 29, 2015Tue, Dec 29, 2015Tue, Dec 29, 2015Wed, Dec 30, 2015Wed, Dec 30, 2015Wed, Dec 30, 2015Sun, Jan 3, 2016Tue, Jan 5, 2016Thu, Jan 7, 2016Thu, Jan 7, 2016Sat, Jan 9, 2016Sat, Jan 9, 2016Sat, Jan 16, 2016Sat, Jan 16, 2016Thu, Jan 21, 2016Thu, Jan 21, 2016Thu, Jan 21, 2016Tác giả Rin1996 Copy by Zennie Thể loai Truyện Teen Số Chương 47 Lịch đăng 1 ngày 1 chương Trạng thái FULL Nội Dung Truyện Nhóc To Gan Đấy Tôi tên là Tạ Tiểu Mai, lý do tôi có cái tên này vì cha tôi rất thích hoa mai, ông vốn có một bộ sưu tập cây kiểng nổi tiếng với hàng chục chậu mai nhiều kiểu dáng khác nhau. Bình thường, những người thích hoa thường có tâm hồn thi sĩ mà thường có tâm hồn thi sĩ thì thích ngâm thơ mà thích ngâm thơ thì có cái tật... nghiện rượu. Cha tôi xét về một khía cạnh đó là một... con sâu rượu lâu năm sắp hoá bướm. Cạnh mấy chục chậu mai là hàng ngàn cái chai sặc mùi cồn. Có lẽ rượu đã làm cho cha tôi mất tỉnh táo để chọn một cái nghề đàng hoàng chọn một cái nghề trăm người mới có một đó là cái nghề... làm thầy đồ viết câu đối tết trong khi chữ ông là quạ bay giun xéo. Tôi là một đứa con gái không thể kiêu ngạo mà nói là xinh đẹp, tốt bụng nhưng cũng có thể nói là dễ coi và từ trước tới giờ chưa làm tội ác gì tày trời ở kiếp này. Ấy vậy mà không biết kiếp trước tôi gây tội nghiệp gì hay tôi mắc nợ nặng đô với cái thứ đó mà tội vạ tự dưng giáng xuống làm tôi choáng váng . Trời bày oan nghiệt, trói chặt tôi với cái thứ đó......
nhóc to gan đấy